cưng chiều em đến hư rồi

Lá số tử vi DƯƠNG NỮ sinh năm GIÁP THÂN (TRUYỀN TRUNG THỦY) giờ MÃO ngày 25 tháng 5 Âm Lịch. Cung Mệnh an tại Mão có sao THIÊN PHỦ đơn thủ. Cung Thân an tại Dậu có sao VŨ KHÚC, THẤT SÁT. Quản lí Hải Cảng Thành vung tay lên, bảo an mặc đồng phục nhanh chóng úa vào vây nơi đây chật như nêm. Lục Hàn Đình không nhìn những người này nữa, anh hạ mắt nhìn Hạ Tịch Quán: "Quán Quán, kịch diễn xong rồi, chúng ta đi thôi.". Hạ Tịch Quán nhướng chân mày lá Thời đến an ổn gia đạo vui, sinh Tài thì hư danh bạc lợi. Tam Mệnh Thông Hội - Vạn Dân An. rồi đều phải phục tàng, cho nên hỏa tuy sáng tỏ nhưng không thể không có tượng phụt tắt. Trẻ em có mũi tên Nhạy cảm 2-5-8 Tụi nhỏ sở hữu mũi tên này đặc biệt nhút Chàng rể Tây Johan Wicklund rất được lòng gia đình nhà vợ. Để hâm nóng tình cảm, vợ chồng Đoan Trang thường xuyên cùng nhau đi du lịch, tận hưởng hạnh phúc hôn nhân. Johan Wicklund còn rất cưng chiều con gái Sol. Cô bé sở hữu nhiều nét đẹp của cả bố và mẹ. Giang Chức thở hắt ra vì ngạc nhiên, đau đến nỗi mặt mũi trắng bệch. Chu Từ Phưởng hơi sửng sốt: "Hình như trật khớp rồi." Cô thật sự không dùng bao nhiêu lực, chẳng qua sức của cô gấp ba mươi lần người thường. Lần này thì hay rồi, anh bị cô bóp hư rồi. Chiều chiều kỉnh vác thơ tới nhà Phúc đọc cho bạn bè nghe rồi đăng lên diễn đàn. Nhiều lần bí lời, nghẹn chữ, Kỉnh theo Phúc đi cắt cỏ ở các nhà giàu sang trong vùng, những nơi đó có vườn hoa tươi đẹp, đồi cỏ, bóng mát dưới tàng cây cùng gió biển trong lành Vay Tiền Nhanh Chỉ Cần Cmnd Nợ Xấu. REVIEW TRUYỆN NUÔNG CHIỀU EM ĐẾN ĐAU LÒNG Tác giả Tuý Hậu Ngư Ca Thể loại Hiện đại, song trùng sinh, trở về năm tháng thanh xuân, thầm mến, tự ngược, thâm tình sâu sắc, sửa chữa sai lầm, song xử, HE. Độ dài 62 chương Tình trạng Hoàn dịch. “Thời Hạ, cùng sống hay là cùng chết, em chọn đi?” Trên sân thượng gió lớn, Thẩm Nhất Thành ôm Thời Hạ đứng sát bên mép tường, hỏi cô một câu như vậy. Nếu như hôm nay anh không trở về, không nói với cô sẽ cho cô một quả thận, không đứng nơi này ôm chặt cô vào lòng, có lẽ Thời Hạ sẽ chọn cái chết. Nhiều năm tủi nhục như vậy, cô đã quá mệt mỏi rồi. Sống hay chết có khác gì nhau? Cũng chỉ có một mình. Nhưng Thẩm Nhất Thành đã đến, không chỉ mang cho cô một quả thận, còn mang đến cho cô một chữ “cùng”, cùng sống hoặc cùng chết, thay đổi toàn bộ ý nghĩa cuộc đời Thời Hạ, nói cho cô biết, dù sống hay chết, cô cũng không chỉ có một mình. Khát khao bị chôn vùi từ rất lâu vì một câu nói này của anh mà trỗi dậy. Cô muốn sống. Biết được trên đời này vẫn còn một người nhớ đến sự tồn tại của mình, đến phút cuối vẫn muốn chia sẻ với mình nửa mạng sống, Thời Hạ có lý do gì để từ chối chứ? Có lẽ ông trời thấu hiểu nhân sinh, nghe được khát vọng sâu thẳm trong lòng Thời Hạ, cô muốn sống, ông trời không những cho cô sống, mà còn cho cô sống sớm hơn mấy năm, cho cô một lần nữa quay về với thanh xuân tuổi mười tám. Đúng vậy, từ trên bàn mổ ghép thận, Thời Hạ tỉnh dậy vào năm mình học lớp 11, bàng hoàng phát hiện tất cả bi kịch đều chưa xảy ra. Ba cô chưa nhảy lầu tự sát, mẹ của Thẩm Nhất Thành vẫn chưa bị căn bệnh ung thư quái ác cướp đi sinh mạng. Quan trọng nhất, người khiến cô day dứt cả một đời trước đó, vẫn chưa rời đi. Có lẽ đã từng chứng kiến quá nhiều sự việc trên đời, Thời Hạ cũng chỉ mất một khoảng thời gian ngắn để hiểu rõ tình trạng hiện tại của mình. Cô có tất cả những ký ức của cả xưa và nay, rất dễ dàng biết được điều gì sẽ xảy đến. Nếu như ông trời đã ban cho cô cơ hội, cô nhất định sẽ không phạm phải những sai lầm ngày đó. Bắt đầu từ mối quan hệ oan trái giữa cô và Thẩm Nhất Thành. Năm đó, Thẩm Nhất Thành được mệnh danh là chàng trai thiên tài chỉ cách tên thần kinh một bước chân. Anh rất thông minh, học gì cũng giỏi, nhưng mà không phải là một học bá gương mẫu gì cho cam. Được vào lớp chọn thì không học, lại xin hiệu trưởng xuống cái lớp bét nhất trường, chỉ vì thích cái “không khí học tập” ở lớp này. Mà sự thật là, cái lớp này làm quái gì có không khí học tập đâu cơ chứ. Có chăng chỉ là có một chút “không khí” của người nào đó mà anh muốn “hít hà” mà thôi. Có điều, cái người vô tâm đó vốn không biết. Hay nói đúng hơn, là cái người vô tâm mười tám tuổi năm đó không biết. Nhưng Thời Hạ của bây giờ, thì biết. Cô biết rất nhiều chuyện xung quanh anh, từ hoàn cảnh gia đình không trọn vẹn, cho đến sự ngỗ nghịch nhưng không bao giờ vượt quá giới hạn của anh. Cô cũng biết, anh vốn không ghét cô như vậy. Hai người là oan gia từ xưa đến nay, nhìn thôi cũng chướng mắt. Nhưng mà, đó là ngày xưa, là lúc cả hai không dám đối diện lòng mình khi bị kẹt giữa một mối quan hệ không rõ ràng của người lớn. Mẹ Thời Hạ mất sớm, ba mẹ Thẩm Nhất Thành lại ly hôn, nghiệt ngã thay, ba của thời Hạ và mẹ của Thẩm Nhất Thành lại là mối tình đầu của nhau. Một mối quan hệ không nói rõ được là có gì mờ ám hay không, bởi vì bản tính ba cô vốn rất chân thành và tốt bụng. Chính vì tốt bụng cho nên năm đó mới bị người ta lừa đến đường cùng phải tự sát. Thời Hạ mang theo ký ức trưởng thành quay về, thế nên cô biết giữa hai người họ hoàn toàn trong sạch, vậy thì cô đâu còn lý do gì để ghét Thẩm Nhất Thành? Mà cô không ghét anh, thì anh cũng chẳng chiều lòng cô nữa. Chính là như vậy đấy. Trước mặt tất cả mọi người, họ ghét nhau như kẻ thù, đó là bởi vì một người không vượt qua được nỗi đau gia đình tan vỡ, còn một người thì âm thầm nuông chiều người còn lại. Nuông chiều cô ấy đến mức lòng cũng quặn đau. Nếu như cô ấy ghét anh mà cảm thấy vui vẻ, thì cứ để cô ấy ghét thôi. Anh sẽ làm một người lặng lẽ dõi theo cô, giúp cô vượt qua những ngày tháng chông chênh nhất cuộc đời, sẽ đi tìm công lý cho một đoạn tình cảm sai lầm của ba cô khiến cô bị bỏ rơi phải thui thủi một mình, sẽ góp tiền để cô chữa bệnh dưới danh nghĩa của một người khác và cuối cùng, sẽ cho cô một quả thận cho dù đó là một vật vô cùng quý giá đối với đàn ông. Anh muốn cho cô biết, cho dù anh có đi đến đâu chăng nữa, cuộc đời này mà không có cô, thì thận của anh cũng không cần đến. Thời Hạ hiểu rồi. Một lần nữa nhìn thanh xuân trôi qua bằng đôi mắt của một người trưởng thành, cô mới biết mình đã bỏ lỡ những gì tốt đẹp nhất. Thế nên, trước khi để mọi thứ lại trôi qua trong tiếc nuối, Thời Hạ quyết định chấp nhận tình cảm của Thẩm Nhất Thành. Không cần phải nói, anh chàng vui đến mức muốn lật tung nóc của lớp học lên chỉ để khẳng định, cuối cùng ông đây cũng thành công biến chuyện yêu thầm thành yêu công khai cmnr! Chỉ tiếc là, chỉ tiếc là, haizzzz… Anh chàng thiếu niên bừng bừng sức sống chưa vui vẻ được mấy ngày thì đã phải nhường sân khấu cho Thẩm Nhất Thành chín chắn trưởng thành. Nghĩ cũng đúng, hai người bọn họ bên ngoài oan gia bên trong thầm mến, sao có thể chỉ có một người quay về? Tuy lần này có hơi trục trặc kỹ thuật một chút, Thẩm Nhất Thành đang từ học bá cao cao tại thượng mọi người kính nể rớt xuống vực sâu, nhưng không sao, bản chất con người khó mà thay đổi, anh lại một lần nữa khiến cho tất cả mọi người phải lau mắt nhìn, không có gì là Thẩm Nhất Thành không làm được, kể cả chuyện đã tốt nghiệp biết bao lâu rồi mà vẫn có thể giành hạng nhất của trường cấp ba toàn thành phố. Thời Hạ chỉ biết trơ mắt nhìn, tại sao đều là sống lại, mà anh sống dễ dàng thế kia??? Thẩm Nhất Thành dùng khuôn mặt cực kỳ gợi đòn trả lời Thời Hạ, em không cố gắng được thì đừng cố, tầm tầm thôi cũng được, anh sống dễ dàng thì cũng là để cưng chiều em thôi mà. “Thời Hạ, nhiều năm như vậy rồi, ở bên nhau được không?” “Được, Thẩm Nhất Thành. Sống thì cùng sống, chết thì cùng chết.” Văn Án Khi còn bé, Tử Hoàng đã rất thích chơi với "chú" hàng xóm nhà bên cạnh, tên là Phác Dương Thanh Năm Tử Hoàng ba tuổi, cậu liền nắm tay chú đẹp trai " mười tám tuổi" Dương Thanh" nói - Mẹ Hoàng bảo, nếu cháu thích ai, thì phải ở nhà đó... Chú ơi, cháu muốn làm cô dâu của chú, cho nên chú nhất định phải cưới cháu Lúc đó, Dương Thanh không nói gì, chỉ ôn nhu xoa đầu cậu đáp - Thời gian sẽ nói lên tất cả-***-Năm cậu mười bốn tuổi, vì một lần đua đòi với bạn đi bar suýt chút bị kẻ xấu giở trò, người kia xuất hiện kịp thời, không nói hai lời liền giải nguy rồi xách cổ cậu lôi về nhà chơi đến vài ngày không xuống giường được.... Qua một thời gia sau, tại chính căn phòng của Dương Thanh vang lên tiếng khóc thảm thiết - Ô.. Ô tại sao tôi lại phải đính hôn với chú? Dương Thanh mỉm cười lưu manh đáp lại - Bởi vì năm xưa em nói muốn làm cô dâu của anh - Chú bị điên rồi, là chú cưỡng hiếp, là chú bắt ép tôi... Ô ô, sao cha mẹ không tin tôi, tôi sẽ báo công an tố cáo chú Anh cũng không lộ ra biểu tình sợ hãi gì, hai tay đút vào túi quần, tiếp tục đáp - Cha mẹ hai bên đã đồng ý, em là tự nguyện mang nhẫn, nếu có gan báo công an, thì tôi cũng có gan chơi chết em trên giường -...... TvT cha mẹ ơi, cứu con. Kiểu này có ngày cúc hoa cũng tàn mất thôi -***-Những ngày làm vợ người kia Dương Thanh đối xử với cậu rất nghiêm khắc, Tử Hoàng vừa vào cao trung thì anh liền đưa ra bản nội quy " gia đình" - Đi chơi đêm, phạt ở trên giường - Không học bài, phạt ở trên giường - Điểm kém, phạt ở trên giường - Không nghe lời, phạt ở trên giường - Dám đi vào bar, phạt ở trên giường - Em đã có chồng, nếu ở trong trường lẫn ngoài đường dám thả thính người khác, anh liền chơi em ngay tại chỗ đó CÙNG NHIỀU NỘI QUY KHÁC Tử Hoàng nhìn bảng nội quy mà lặp tức ôm mông, miệng lẩm bẩm - Dương Thanh, em muốn về nhà mẹ đẻ, ở với anh thật nguy hiểm -**- Thật ra là Cỏ chỉ đào hố thôi v còn chap mới hả? Khi nào hoàn bộ Hạnh Phúc Là Khi Gặp Em Đi rồi sẽ có v

cưng chiều em đến hư rồi