cứ lạnh lùng đi rồi anh sẽ mất em

Nếu cứ mãi tiếp tục như vậy, cuộc sống này sẽ mất hết tình thương, mất hết niềm cảm thông san sẻ, mất đi cả truyền thống đạo đức quý báu ngày xưa. Sẽ không còn là "một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ nữa", mà chỉ còn lại sự lạnh nhạt, sự thờ ơ vô cảm. Cứ Lạnh Lùng Đi Rồi Anh Sẽ Mất Em. Skip to main content. A line drawing of the Internet Archive headquarters building façade. An illustration of a magnifying glass. An illustration of a magnifying glass. An illustration of a horizontal line over an up pointing arrow. Cứ Lạnh Lùng Đi Rồi Anh Sẽ Mất Em - (Chương 52) - Tác giả Kevin Rz Cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại Wattpad.VN. Cứ Lạnh Lùng Đi Rồi Anh Sẽ Mất Em Chương 19: Đánh nhau Chương trước Chương tiếp - Im hết lại. Giờ đến bar cùng tao - Thiên Kỳ nạc lớn rồi thay áo sơ mi trắng thành áo sơ mi màu đen và ra gara ô tô lấy xe khác. Lũ đàn em sau 1 hồi nhốn nháo cũng ra gara lấy xe rồi tất cả theo sau Thiên Kỳ đến bar Cứ cúi gằm mặt xuống không dám ngẩng lên nhìn Vương Khang đến khi hắn lên tiếng với Thiên Kỳ. - Thiên Bảo. Anh bỏ qua nhé, tụi đàn em của em không biết điều. - Thôi chúng mày về cả đi - Thiên Kỳ nói không thèm nhìn Vương Khang. Anh lạnh lùng chỉnh lại chiếc mặt nạ Cứ Lạnh Lùng Đi Rồi Anh Sẽ Mất Em Chương 86 Cứ Lạnh Lùng Đi Rồi Anh Sẽ Mất Em Chương 86: Em đi rồi, em bỏ lại cả anh Chương trước Chương tiếp Vy chán nản cũng đi lên phòng. Vừa mở của phòng ra, không gian ngột ngạt thật khó chịu. Màn đêm lạnh lẽo hiu hắt tối tăm, chỉ có duy nhất ánh sáng từ chiếc đèn ngủ nhỏ hắt ra yếu ớt. Vay Tiền Nhanh Chỉ Cần Cmnd Nợ Xấu. Ánh sáng nhẹ nhàng và thuần khiết, một ngày mới bắt hôm nay em biết chúng ta sẽ đi đâu ko - Hoàng hỏi, câu hỏi có phần bí ẩn làm cho cảm thấy tò mò- Đi đâu ạ? - Em ko nhớ hôm qua anh nói j sao? Em có biết bố em ở đâu ko?- À em biết, đây là danh thiếp của bố em , trước khi đi ông có để lại cho em giữ - lấy trong túi xách danh thiếp ra rồi đưa cho Hoàng xem- Bố em làm bất động sản sao? - Dạ vâng, chắc thế, em cũng ko rõ- Ừ, anh thấy ghi trong đây, giờ gọi mọi người lại mình cùng đi - Hoàng cười- Vâng- Ê, thuê taxi đến địa điểm này nhé - Hoàng vứt danh thiếp cho xem, anh gật có nhiệm vụ gọi 4 taxi đến......- Ô, người ở đâu mà đẹp trai vậy đây, anh....có bạn gái chưa vậy??? - 1 cô gái người Mỹ xinh đẹp với mái tóc vàng óng, đôi mắt xanh và nước da trắng, cô bị thích Hoàng từ cái nhìn đầu tiên, anh có sức thu hút thật công phá - À, người yêu anh đây - Hoàng kéo lại gần, thấy ánh mắt của cô gái kia cũng đoán được cô gái đó thích Hoàng và Hoàng đang cố né tránh, dù sao cô cũng từng đóng giả bạn gái anh 1 lần lên lần này cô cũng ko muốn từ chối để anh rắc rối với cô gái kia- Ồ, vậy hả, tôi đi đây, làm phiền anh quá - cô gái kia bước đi trong sự nuối tiếc, tuột mất trai đẹp còn j nuối tiếc bằng đây =.=- Hai người kia còn đứng đó làm j, mau lên xe đến rồi này - Minh gọi- Yêu đương để lúc khác đi - Yun- Thiên Anh, em ăn nói cho hẳn hoi - Hoàng quát Yun nhưng lại làm giật mình, Hoàng quay sang chỉ vào Anh ko nói Thiên Anh này - Em nói đúng thì thôi, chẳng phải vừa rồi anh ôm đó sao? - Yun cãi- Thôi lên xe đi - Tuyết ngănTử Tuyết thoáng nhìn thái độ của nhưng chả có j là cho thấy anh đang quan tâm đến lời nói đó, anh vẫn bình thản ngồi lên xe trước...- Lên xe đi - Hoàng nói... của cha đã xuất hiện ngay trước mặt họ, bất động sản nhà đất mang thên Welsa- kia phải cha mày ko?, sau nhiều năm vậy mà ông ấy vẫn ko thay đổi cho lắm - Vy chỉ vào 1 người đàn ông đang bước từ xe ô tô xuống và định đi vào bên trong- Phải rồi, đến đó đi - mừng. cô cảm thấy rất vui khi được gặp cha, ko biết ông còn nhớ cô ko nữa?Tất cả cũng xuống xe và đi sau nhìn cô nàng háo hức như trẻ con khiến ai đó cảm thấy ấm lòng hơnNhưng....đến gần cha cô thì thấy ông đang ôm hôn 1 nguời đàn bà nào đó, trông vẫn còn trẻ và đẹp lắm- Cái gì thế kia, đừng bảo cha mày... - Vy ko tin nổi vào mắt mình- Ko đâu - khẳng định và chạy đến gần đó..- Cha, cha ôm ai thế này ? - Con...con gái...Thiên Anh, sao con lại đến được đây? - ông lắp bắp - Cha trẻ lời con đi...- quát, vì thương ba nên cô mới có thái độ đó- Ai thế anh yêu - người phụ nữ kia nói bằng tiếng Mỹ nên và Vy ko hiểu j chỉ ông hiểu được và.. nhóm cũng hiểuÔng ko trả lời câu hỏi của người phụ nữ đó mà trả lời câu hỏi của À đây là bạn đồng nghiệp của cha, ở đây gặp nhau thường chào hỏi bằng cách đó - ông cườiThiên Anh chưa kịp nói câu nào thì chen vào, anh nói bằng tiếng Mỹ 1 là ko muốn hiểu 1 là muốn người phụ nữ kia hiểu được và cuộc đối thoại bằng tiếng Mỹ bắt đầu- Tôi cho ông nói lại với cô gái đó - Thằng ranh này chui ở đâu ra mà dám nói với tao bằng cái giọng đó - ông lườm- Tôi nhớ ông từng là đàn em của Hạo Khánh Đường mà, thế ông từng nghe qua cái tên Kevin chưa? - lạnh lùng- Hạo...gì chứ...??? chẳng lẽ...cậu là....con trai ông chủ sao??? - ông sợ- Cũng thông minh- Tôi...tôi xin lỗi, tôi ko biết...tôi - ông định quỳ xuống thì ánh mắt của ra hiệu lên ông ko quỳ, hai người đối thoại bằng tiếng Mỹ làm cứ ngẩn người ra tò mò- Tôi cho ông 2 lựa chọn, 1 là bỏ bà ta và về VN với hai là ăn mày ở đây - Tôi....- Sao nào?- Tôi sẽ bỏ bà ấy nhưng cậu hãy cho tôi ở lại đây, tôi phải quản lý công ty, tôi hứa sẽ ko bao giờ phản bội mẹ con nhà đâu - ông thành khẩn- thích thế sao?- Vâng, mong cậu hiểu cho, này là cả tâm huyết 1 đời của tôi, tôi ko thể bỏ được- Được rồi, như lời ông nói đi, nếu tôi biết ông nói dối thì...ông biết hậu quả rồi đó- Dạ vâng- Này, anh dám bỏ tôi sao? - người phụ nữ kia lên tiếng- Bỏ, về nhà đi, kí giấy ly hôn - ông lạnh lùng.......- con đi chơi cùng các bạn trước đi, giờ bố có việc bận lắm - ông cười với Nhưng..- đi thôi - lên tiếng- chúng ta lên rừng chơi đi - Yun ra đề nghị- Ấy các cháu đừng lên rừng, nguy hiểm lắm - ông cản- nguy hiểm j chứ? ông nghĩ bọn tôi là ai? có anh ở đây rồi thì sợ j chứ? - Yun kênh mặt lên- Nhưng...Ông chưa nói hết thì Yun đã kéo mọi người đi, ông đuổi theo nhưng taxi đã đi, ông định lên xe đuổi theo nhưng bị mụ đàn bà kia ngăn lại...- Nhiều đường thế này biết đi lối nào, ko khéo lạc mất - Vy than- Ừ, trong đây bị là ngoài vùng phủ sóng, ko gọi cứu được đâu - Minh nóiCó tiếng thở hồng hộc đâu đó, tiếng gió vi vu, tiếng cười ẩn ý- Mọi người mệt thế sao mà thở kinh vậy? - tuyết hỏi- Ai thở đâu, tôi cũng định hỏi bà này - Hoàng trả lời- AAAAAAAAAA - tử Tuyết kêu lên , 1 bóng đen vụt đến đánh ngất cô và lôi đi 1 cách nhanh chóng, tên đó chạy nhanh như bay thoắt ẩn thoắt hiện khiến mọi người ko thể nào đuổi theo được- AAAAAAAAAAAAA - đến Vy kêu...và...lần lượt tất cả đều bị những bóng người bí ẩn đó bắt đi...Tỉnh dậy trong 1 ko gian ẩm thấp và nồng nặc mùi máu tanh khiến khứu giác của mọi người đều như ngạt THỔ DÂN - tất cả đồng thanh trừ Ôi mẹ ơi - Vy phát sợTất cả đều bàng hoàng trước lũ người trước mắt, đúng là đám thổ dân thật, đám ấy nói j mà tất cả ko thể hiểu nhưng theo kinh nghiệm lâu năm của sống ở khắp mọi nơi, anh có thể hiểu đượcĐám thổ dân cứ nhao nhao lên, chúng đang bàn bạc vấn đề j đóNhững tên thổ dân mặt dài, hầu như chỉ có đàn ông, chúng mặc trần, móng tay chúng như móng vuốt trông rất đáng sợ, là thổ dân có khác mặt toàn lông lá như vượn- Đám này có đáng sợ ko ? - Hoàng hỏi Có, chúng là thổ dân chuyên ăn thịt người - trả lời tỉnh bơ, gương mặt anh chẳng có biểu hiện j là nói dối nhưng tất cả muốn xác minh điều anh nói là...giả...- Sao..sao anh biết - Vy hỏi- Nhìn xung quanh đi, ở đâu cũng toàn máu và xương người - đảo mắt nhìn xung quanh và mọi người cũng nhìn theo, tất cả đều đổ mồ hôi 1 cách nghiêm trọngYun thất bàng hoàng trước những việc đang diễn ra, cô có chút hối tiếc khi ra ý kiến là lên rừng chơi...Trời bắt đầu sẩm tối....và cũng là lúc đám thổ dân kia cần bữa tối- Chúng làm j kia - Tuyết hỏiĐám thổ dân đang lao nhao bên cạnh đống lửa cháy to, mấy tên đi vào khiêng vài cái cột gỗ to tướng....- Đừng nói là chúng định buộc chúng ta lên thân gỗ đó rồi nướng như nướng thịt vịt nha - Vy - Ko đâu, chúng ko ăn thịt chín - Đáng sợ quá , em còn chưa lấy chồng mà - Vy đùa, thật sự bây giờ cô cũng đang rất lo lắng nhưng cô muốn giảm bớt căng thẳng trong Anh là chồng đây - Minh cười- Nhẫn đâu, hoa đâu - Lại còn làm giá á?Hai người đang chảnh choẹ với nhau thì nguyên cây gỗ thả tự do xuống gần chỗ Vy, Minh vội lê người sang đỡ cuối cùng anh bị khúc gỗ rơi vào chân- Anh Minh, anh có sao ko? - Vy hốt hoảng- Anh ko sao, em sao ko? - Em ko sao, anh...- Vy khóc- Em yên tâm đi anh chưa chết đâu, lúc này đừng nên khóc - Minh dùng ánh mắt của mình an ủi Vy, anh đau lắm, bị cả khúc gỗ to đè vào chân ko đau mới lạ...Đám thổ dân lao nhao lên như đang nói cái j đó , may có hiểu được nên anh dễ dàng đề phòng bất chắc hơn- Lên ăn tên nào trước đây - thổ dân 1Đám thổ dân nhìn tất cả với ánh mắt thèm thuồng như bị bỏ đói nhiều Tên đó - 1 tên thổ dân khác chỉ tay vào trời ơi trai đẹp đó - Được đấy, vậy đi, khiêng hắn ta ra ngoài. Đến lúc trăng ở khu rừng này lên cao sẽ làm thịt - 1 tên khác nói, có vẻ tên này là bộ trưởng đám thổ dân biết mình sẽ ra sao nhưng anh vẫn ko tỏ thái độ sợ, anh vẫn bình thản dựa lưng vào tường Những khúc gỗ xung quanh dùng để chói họ lại, mỗi người bị buộc chung với 1 khúc gỗ, tay chân đều bị thắt nút lần này có trốn cũng mày hiểu chúng nói j đúng ko? chúng vừa nói j mà chỉ vào mày vậy? - Nam hỏi- Đêm nay, trăng lên cao cũng là lúc tao... - bỏ lửng câu và tất nhiên những người kia ko dốt đến nỗi ko biết vế sau câu đó như thế nào, tất cả đều trợn tròn mắt lên nhìn 1 phần vì lo lắng và sợ hãi phần còn lại thì thấy ngạc nhiên với thái độ dửng dưng của anh ko sợ sao????Trong bóng tối, mùi máu xung quanh căn phòng càng trở lên nồng nặc và tanh nồng hơn, có ánh sáng bên ngoài soi vào....- Trăng lên rồi - Tuyết lạnh lùng, cô cũng đang rất mệt mỏi và đau đớn vì bị chói, tất cả chỉ thở dài lo lắng- Chúng kìa - Hoàng nhìn ra phía đám thổ dân đang đi về phía Thiên Anh, em hát cho anh nghe - nhìn thấy ánh mắt của anh ko phải nhìn mình lên Yun đành ngậm ngùi lắng nghe, đây ko phải lúc ghen tuông mù quáng, ko phải lúc tranh giành đàn ông- Em...sao... - hỏi với giọng run run, cô đang rất lo cho anh nhưng thái độ của anh khiến cô lầm tưởng rằng anh đang cố vui- Ừ- Em hát dở lắm - cau mày cũng là lúc bị hai tên thổ dân cởi chói cho...- Em hát đi - Hoàng lên bị đưa đi và cất tiếng hát, tiếng hát nhẹ trong như phá tan bầu ko khí nặng nề và nguy hiểm, tất cả như ngưng đọng lại......Xin đừng bỏ em ở lại , xin đừng dập tắt điNỗi nhớ không tên theo em theo em đến cuối cuộc đờiYêu là chẳng nghe điều gì , yêu là chẳng tiếc chiDù mai nắng sau cơn mơ kia em sẽ đớn đau thật nhiềuNhưng không hề hối tiếc và chẳng cần lo auVì trái tim em không anh chắc sẽ ngừng đập...Lời bài hát cũng giống như tiếng lòng của cô ko dám khóc khi hát vì biết anh đang nhìn cô, cô đang rất sợ...Hai thổ dân bỗng buông ra, tất cả như đắm trong lời bài hát, tiếng hát của như làm rung động lòng người và 2 thổ dân đó cũng bị tiếng hát đó làm rung động cho dù ko hiểu nó có ý nghĩa j thổ dân mỹ thì làm sao hiểu được tiếng việt Thấy lâu quá hai tên thổ dân kia ko ra lên đám bên ngoài chạy vào xem, cuối cùng thời gian như ngưng đọng lại....- Bắt cô gái đó đi - tên bộ trưởng chỉ vào Đám thổ dân xông vào cởi chói cho rồi đưa cô đi, tất cả ko hiểu chuyện j xảy ra vì ko hiểu tiếng thổ Đừng mà, đừng - Vy gào lên, giãy rụa khi đám đó lôi đi, cũng ko làm j được - Thiên Anh - Hoàng ngấn lệ nhìn theo bóng bị hai tên kia chói lại và ném vào chỗ Một tiếng trôi qua rất đầu tiên tỉnh dậy. Châu San bấm số gọi cho Hoàng. Gọi rất nhiều nhưng đáp lại cô là dòng chữ “thuê bao quý khách…”Dù biết thuê bao nhưng cô vẫn gọi, cô vẫn mong anh nghe máy của giờ. Thiên Anh vẫn chưa tỉnh, cô vẫn được truyền dịch- Khỏe chưa? – Vy lên tiếng hỏi Châu San Châu San không nói gì, gật đầu, ánh mắt buồn bã cụp xuống- Tìm anh…Hoàng đi. Được không? – Châu San mở lời. Cô vẫn còn hi vọng rất nhiều vào anh. Anh là hạnh phúc của cô, cô không muốn đánh mất Bây giờ à?- Được không? Nốt hôm nay thôi mai tớ phải về Pháp rồi. – Châu San nói như khóc. Cô không nghĩ hôm cuối cùng mình ở đây lại đau buồn như thế này. Cô đã từng tham lam nghĩ đến cảnh ăn uống rồi đi chơi tạm biệt. Cô buồn Anh Kỳ - Vy khó xử nhìn sang Thiên Kỳ, nhìn đôi mắt rơm rớm nước mắt của Châu San , Vy cảm thấy đau lòng thật nhiều. Cô cũng đau lắm chứ. Cô vẫn đang hi vọng lắm đây- Người của anh đã tìm khắp đó rồi, tìm đi tìm lại cả chục lần rồi vẫn không thấy cậu ta đâu. – Thiên Kỳ lên tiếng- Vâng – Châu San cúi gằm mặt xuống, không muốn nói thêm gì. Trong thâm tâm cô đang rất rối bời. Con tim cô đang không ngừng gào quá…xót quá.!- Muốn ăn gì không? – Vy hỏiChâu San lắc đầu- Vậy nằm nghỉ đi, mai còn lấy sức lên máy bay. Bây giờ tôi sẽ đi mua vé bay cho cậu- Cảm ơn…Buổi chiềuGió thôi lồng lộngHành lang bệnh viện vắng bóng người qua lại. Ở đó…chỉ có một người con gái đứng, mái tóc dài khẽ bay, trang phục bệnh nhân nói lên sự tiều tụy của cô gái. Ánh mắt cô nhìn về xa xăm, nhìn về cánh đồng hoang, căn nhà hoang, nhìn về nụ cười của người con trai ấy…Nụ cười ấy sẽ không biến mất mãi mãi phải không?Nụ cười ấy vẫn sẽ tiếp tục tồn tại…phải không?Dặn mình không khóc nhưng sao nước mắt cứ rơi khi nghĩ đến điều không hay ấy.“Hoàng à? Anh phải bình an trở về đấy, còn em, còn mọi người và đặc biệt là Châu San , tất cả đều cần anh, tất cả đều yêu thương anh. Anh mà đi mọi người sẽ không tha thứ đâu. Mong anh…bình an”Thiên Anh nhắm mắt vào nói như cầu sau. Một người con trai luôn sẵn sàng hi sinh vì cô, luôn sẵn sàng dang rộng đôi tay bảo vệ cho Lệ Băng…một tảng băng không bao giờ rơi lệ. – Anh lên tiếng, giọng nói ấm áp biết mấy. Cô ôm chầm anh , tìm kiếm sự yên lòng ngay lúc này. Anh khẽ vỗ nhẹ vai cô, dù không muốn nói lên điều anh vừa biết nhưng dù sao anh cũng không giấu nổi cô mãi mãi nên anh đã nói ra- Còn một người….em cần đến thăm. Nếu không em sẽ hối hậnCô nhẹ đẩy mình ra khỏi người anh. Khóe môi mấp máy không lên lời- Là…là…ai ?- Em đi theo anh – Anh nắm tay cô, dẫn cô đi về phía trước. Cô biết phía trước cô là màu của sự đau khổ nhưng cô vẫn phải tiếp tục bước tiếp, cô phải vượt qua màu đen tối ấy để chạm tới màu hồng của hạnh phúcĐứng trước cánh cửa trắng toát, nổi bật lên là chữ thập đỏ nho nhỏ chính giữa. Cô nhìn anh khó hiểu- Hạo Khánh Anh , cậu ta ở trong Anh đừng đùa thế? Không vui đâu – Cô cố mỉm cười, không tin lời anh nói. Anh đang mạnh khỏe như vậy sao đùng một cái lại ở trong đây được. Cô chả tin đâuNhịp tim của anh mới được hồi phục, đập lại bình thường và được đưa vào phòng hồi sức, nhưng anh lại một lần nữa nguy kịch, nhịp tim trở lên bất ổn và có khả năng ngừng đập mãi mãi, lúc đó anh còn ho ra máu nên một lần nữa…anh lại phải vào cấp Mà sao anh biết anh Khánh ở trong đó – Thiên Anh nghi ngờ Là Hàn Tử Tuyết nói. Anh vừa gặp cô ấy ở đây khi anh đang đi dạo – Anh thành thật trả lời- Hic, anh nói là anh đang đùa đi. Sao lại thế được – Thiên Anh vẫn cười ngốc nghếch. Biết anh trai mình sẽ không bao giờ đùa kiểu này nhưng cô vẫn muốn đó không phải sự thật, cô muốn anh đang nói cửa phòng cấp cứu mở ra, trên ca-bin là một chàng trai. Cô chết lặng khi nhận ra đó là Khánh Anh, người mà cô yêu thương. Giờ thì cô đã tin vào lời nói của Thiên Kỳ, cô đã tin nhưng cô vẫn không tin…Khánh Anh lại nằm trên đó. Anh bị sao thế này?Im lặng tuyệt đối, cô không khóc, hồn cô như đã bay mất khỏi xác, cô cứ đứng im, không như mọi lần cô sẽ chạy đến khóc lóc hỏi thăm anh sao rồi. Nhưng…Đôi chân cô không nhúc nhích nổi, đôi chân cô như bị chôn chặt xuống đất. Không nhấc mặt xanh xao không một giọt máu, khắp người đều băng gạt chi chit, anh phải thờ bằng bình oxi, chỉ vậy thôi cũng đủ để cô ngã khụy- Thiên Anh – Thấy bất ổn, thấy khó thở vì đôi mắt lim dim im lìm của Thiên Anh , Thiên Kỳ bèn lên tiếng, đánh thức côĐáp lại là sự im lặng đến rợn người. Ca-bin đẩy Khánh Anh đi xa hơn…đi xa khỏi cô Anh ấy…không sao đâu – Thiên Anh mỉm cười, tự trấn an bản thân mình, nụ cười chua xót chạm đến từng mạch máu…đau ê Ừ, không sao đâu. Em ổn chứ? – Thiên Kỳ lo lắng. Xoa đầu cô em gái bé Em…ổn. – Gương mặt không cảm xúc mấp máy môi, nói ra từng chữ bây giờ thật khó khăn đối với côEm ổn? Câu nói ấy không hợp với tâm trạng của cô lúc này. Cô đang rất tệ. Vì mọi người đã lo lắng rất nhiều rồi nên cô không muốn ai lo lắng cho mình nghe lời mẹ…thay sự lo lắng bằng sự bình tĩnh, mọi chuyện sẽ ổn cả sân bay. Ánh mắt lưu luyến tiếc nuối nhìn lại Việt Nam một lần nữa. Trước khi lên máy bay Châu San không quên ôm Vy lần cuối. Ai nấy cũng đều biết nhóm Khánh Anh bị thương hết nên không đến tiễn cô đưa. Chỉ duy nhất có Vy- Cảm ơn Vy, cảm ơn vì tất cả đã đối xử tốt với tớ trong suốt thời gian qua. Thật không có gì hạnh phúc hơn khi quen được các bạn. Bạn gửi lời của tớ đến mọi người rằng…tớ cảm ơn mọi người rất nhiều, tớ yêu mọi người rất nhiều và hãy giữ liên lạc với tớ nhé. Tớ sẽ không quên mọi người đâu, nhất định đấy. Nếu có khả năng tớ sẽ quay lại đây tìm các bạn…và tớ cũng mong các bạn cũng sẽ đi tìm tớ…dù chỉ trong suy Châu San – Vy ôm chầm lấy Châu San , mắt ươn ướt – Châu San đã được liệt vào danh sách bạn thân của Nguyễn Đường Vy này, nếu có cơ hội chúng ta sẽ hội ngộ nhau. Châu San lên đường bình an San cảm động, nghe Vy nói vậy cô càng không muốn rời mọi người hơn nhưng không thể làm khác được- Cảm ơn…tớ đi đây. Tạm biêt, hẹn gặp lại – Châu San cúi đầu thay câu chào. Kéo theo vali bước vào bên một bước chân nữa thôi, cô sẽ xa đất nước Việt gian hạnh phúc ấy trôi qua thật ngắn ngủi. Chiếc nhẫn Hoàng tặng đang phát sáng nơi ngón áp út của cô. Cô cười và hôn lên nó với một câu nói- Anh…còn sống mà…đúng không?Máy bay cất cánh, ngồi trên máy bay, cô không ngừng nghĩ về những điều xảy ra trong khoảng thời gian cô ở Việt Nam cùng Hoàng. Thật là hạnh phúc. Bây giờ đã phải xa mà cô còn chưa biết Hoàng còn sống hay đã chết. Cô cứ ngỡ thời gian qua chỉ là giấc mơ, thà đó là giấc mơ còn hơn sự thật. Nhưng…chiếc nhẫn trên tay cứ phát sáng và bảo cô rằng đó không phải giấc mơ……….Ba năm thật sự đã ra ơn ông trời vì ngày định mệnh ấy không cướp Khánh Anh rời xa khỏi thế giới năm rồi, Khánh Anh vẫn thế, vẫn cao ngạo và đẹp trai. Điều đáng nói hơn bây giờ anh chỉ là người bình thường, anh là Khánh Anh chứ không còn là Kevin trong thế giới ngầm nữa. Cả Tuyết và Nam cũng đã tách ra khỏi cái gọi là giang hồ để có một cuộc sống yên bình của tuổi trẻ, không dây dưa đến máu…Những món đồ liên quan đến tổ chức, vòng cổ, nhẫn…vòng tay bọ cạp đều được Khánh Anh cất đi cẩn thân vào một chiếc hộp sắt và chôn dưới lòng đất. Hi vọng không phải sử dụng đến chúng lần nào nữa, hãy để chúng ngủ quên trong kí và Minh đã kết hôn trước sự chứng kiến của cha mẹ hai bên, bạn bè và đặc biệt là chúa. Giờ họ đang thật hạnh phúc, dù đã kết hôn và đã có một con gái hai tuổi nhưng tính trẻ con của hai người ngày nào vẫn chưa giảm đi một phần, thậm chí còn tăng chỉ hai người họ đã kết hôn mà cặp đôi Nam và Tuyết cũng đã kết hôn và cũng có con trai hai tuổi. Những chiếc nhẫn cưới lấp lánh trên tay chứng minh cho tình yêu bất diệt của khi kết hôn, Nam và Tuyết, Minh và Vy chuyển ra sống riêng. Vì đã lập gia đình rồi không thể ở mãi biệt thự của Khánh Anh biệt thự của Khánh Anh đã trở nên yên tĩnh hơn mỗi ngày vì không còn tiếng cãi nhau chí chóe của mấy người kia. Nhưng “ngựa quen đường cũ” hôm nào mấy người này cũng đến phá đám nhà Khánh AnhMỗi lần họ đến Khánh Anh chỉ muốn phang cái gậy và đuổi tất cả về Này, song Anh chúng mày không cưới đi, để đến bao giờ con của con tao ra đời thì chúng mày mới cưới à? – Minh lên tiếng- Thiên Anh không chịu cầu hôn tao – Khánh Anh nói tỉnh bơ- Nghĩ sao mày? Mày không cầu hôn Thiên Em lại bắt Thiên Em cầu hôn mày, thế thì mày cô đơn suốt đời đi con – Nam- Bây giờ mốt nữ cầu hôn nam rồi – Thiên Anh cười, lườm Khánh Anh - Thiên Anh ngại cưới – Khánh Anh bĩu môi nhìn Thiên Anh - Sao vậy? – Đồng thanh- Cưới khổ lắm…huhu – Thiên Anh khóc như trẻ con- Công nhận khổ thật – Vy lẩm bẩm liền ăn ngay cú đấm của Minh- Khổ ở đâu? – Minh lườm- Đấy, vừa đánh đấy – Vy lườm lại không kém- Đùa thôi mờ - Minh làm mặt cún con cực đáng yêu. Nhìn vậy thôi mà đã làm bố rồi đấy. Vy không chịu cười được liền phá lên cười- Nhìn này – Khánh Anh tiến lại phía tủ cạnh tivi, lấy một sấp thiệp mời ra đưa cho mọi người xem- Oa, đẹp thế? Sao lần bọn tao cưới không tìm mua được cái đẹp như vậy nhỉ? – Tuyết nói- Đơn giản vì tự tao thiết kế mà – Khánh Anh nói với giọng tràn đầy tự Á, mày được, chả chia sẻ cho anh em gì cả - Nam hùa vào nóiPhải công nhận thiệp rất đẹp, thiệp chủ yếu là màu đỏ của hạnh phúcKhánh Anh tiến lại gần tủ, lấy thêm ra rất rất nhiều thiệp và tung cho mọi người và nói- Nhiệm vụ của chúng mày là phát hết số thiệp này cho tao- Sao lại là bọn tao ? – Cả lũ đồng thanh- Sao không phải bọn mày? – Khánh Anh lườm, nói với giọng đe dọa- Được thôi – Cả lũ chấp nhận số phận, sau bao năm vẫn bị Khánh Anh bắt cưới sẽ được tổ chức vào tuần sau.….Cuối cùng cũng đã đến ngày trọng đại trong cuộc đời của cặp đôi song Anh. Dù được Tuyết và Vy trấn an tinh thần rất nhiều nhưng Thiên Anh vẫn thấy hồi hộp và lo thành công đoạn make-up. Thiên Anh thấy tự tin hẳn lên vì gương mặt mình “đẹp” lên rất nhiều. Bộ váy cô dâu do chính cô tự chọn cũng làm cô rất thoải mái. Chiếc váy để lộ hai vai trắng ngần không tì vết và vòng eo thon thả. Cô cũng phải công nhận rằng…đời người con gái đẹp nhất lúc làm cô dâu. Trông cô rất đẹp và lung Con gái? Đã xong chưa? - Ông Trí mỉm cười nhìn cô- Con xong rồi – Cô vui vẻ nóiCô theo ông bước lên lễ đường, một tay cô khoác tay ông, một tay cầm bó hoa, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt khi pháo hoa cứ thế nổ trên đầu cô. Hai thiên thần bé xinh một nam một nữ đi phía sau tung Anh đứng đó…với bộ vest lịch lãm, trông anh đẹp như một hoàng tử bước ra từ trong truyện tranh…và cô là công chúa.…Cha sứ lên tiếng- Khánh Anh con có đồng ý lấy Thiên Anh làm vợ dù cho…- Con đồng ý – Anh mỉm cười hạnh phúc- Thiên Anh con có đồng ý lấy Khánh Anh làm chồng dù cho…- Con đồng ý…- Cô cười tươi sau lớp dế mỏng che mặt- Ta tuyên bố từ giờ hai con sẽ là vợ chồng của nhau…SAu lời tuyên bố của cha sứ, tiếng nhạc nổi lên, tất cả những ai có mặt đều thi nhau vỗ tay. Ông Đường và ông Trí nhìn nhau gật đầu mỉm cười xã giao. Vậy là hai người đã trở thành thông gia. Nhớ lại hồi xưa một người là ông chủ một người là đàn em thật buồn cười, không ngờ cuộc đời này lắm thứ kì diệu đến Anh nhìn Thiên Anh , nở cụ cười hạnh phúc và sau đó đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ và sau đó càng nồng nhiệt hơn, nụ hôn đó sẽ chứng giám cho họ là cặp đôi hạnh phúc nhất thế màn tung hoa của cô dâu. Theo người ta nói, ai mà cướp được bó hoa ấy thì người đó sẽ có tin Nam và Minh xăng tay áo lên để chuẩn bị ra trận cướp hoa, Vy và Tuyết không ai bảo ai cùng xông vào đánh hai ông chồng- Này, có vợ rồi muốn tin vui nào nữa – Tuyết và Vy nói y hệt nhau- À đâu, đùa thôi mà, hihi, đùa thôi – Nam- Đâu, ai định cướp đâu – Minh nói như mình vô tội.….Bỏ hoa được tung lên khá cao và xa…Một bàn tay vươn nhẹ lên lấy nó. Nụ cười thoáng trên môi, tất cả nhìn về phía người đã lấy được bó hoa ấy. Một người con trai cao ráo, đẹp trai, không mặt thân thuộc, nụ cười ngày ấy đang hiện Chúc mừng cậu…Cả lễ đường nhốn nháo lên chúc mừng người đang cầm bó hoa cả nhìn người con trai ấy…đang dần dần tiến sâu vào trong lễ mặt đẹp trai như tỏa ra ánh hào quang. Mọi người đều nhìn chàng trai và mỉm cười- Có phải bắt được bó hoa này thì tôi sẽ có tin vui không? – Người con trai cất giọng lạnh Đúng rồi – Cha sứ mỉm cười đó, chàng trai cũng mỉm cười, nụ cười đã bấy lâu được chôn vùi. ======= Sắp kết thúc truyện rồi. Mn để lại ý kiến nha. Cảm ơn====== Một ngày chủ nhật đã đếnThiên Anh đang đắm mình trong giấc ngủ say thì chuông điện thoại của cô cứ reo lên làm mất giấc ngủ, Thiên Anh tắt đi rồi vùi mình vào chăn ngủ tiếp nhưng ko phải tiếng điện thoại reo nữa mà là tiếng người làm gọi- Cô chủ dậy đi , cô Đường Vy đến- Oaa...hôm nay chủ nhật các người ko nghỉ phép sao ạ - Thiên Anh nói trong tình trạng mắt nhắm mắt mở- Tý nữa chúng tôi mới về, cô chủ cho chúng tôi xin phép nghỉ đến tháng sau được ko ạ...tại vì.... Chúng tôi vì người làm của Thiên Anh đều cùng 1 gia đình mà - Vâng mọi người nghỉ đi - Thiên Anh tươi cười- Thiên Anh.....mày rúc đâu rồi - Đường Vy đập cửa uỳnh uỵch phòng Thiên Anh- Tao đây, vào đi- Dạ xin phép cô chủ tôi xuống nhà dọn đồ - Vâng bác- Mày làm j mà giờ chưa ngủ dậy, mày biết mấy giờ rồi ko? - đường Vy phi thẳng lên giường Thiên Anh ôm trọn lũ gấu bông vào người- Mấy giờ? - Thiên Anh vừa đưa mắt nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay thì Đường Vy nói- 5h rồi đấy- Cái j?????????? Ngày nghỉ mà 5h mày cũng ko cho tao ngủ nữa. Mày điên hay thần kinh đấy - Thiên Anh hét lên- Con lạy mẹ hét thủng màng nhĩ con rồi, hôm nay tao muốn rủ mày ra sân bay đón anh Minh cùng tao- 5h vẫn sớm. nằm xuống đây ngủ thêm lúc nữa đi - Thiên Anh mệt mỏi nói- Sớm cái con khỉ, mày có dậy ko? - Đường Vy đạp chăn từ người Thiên Anh ra và dùng bạo lực kéo Thiên Anh dậy- Đây thì dậy...mà đi đón anh Minh về xong qua nhà anh hai tao cùng tao 1 chuyến đấy , tao có chuyện- Thiên Anh nhảy xuống giường- Ừ biết rồi. Mà chuyện j thế?- Mày còn nhớ hôm tao với mày vào phòng anh Kỳ chơi ko? Có cái vòng bọ cạp đẹp ơi là đẹp đấy...nhưng bây giờ chả thấy đâu nữa. Anh bắt tao phải tìm bằng được. Chắc nó quan trọng vs ảnh lắm, tao buồn quá mày ơi- Vòng...bọ cạp á....hình như....AAAAAAAAAAAAAA.....hôm đó tao quơ mấy thứ sách vở của tao trên giường ảnh quơ luôn cả cái vòng đó hay sao ý. tao định mang trả nhưng lại quên - Đường Vy cười híp mắt rồi lục lọi balo của mình - AAAAAAAA....tao có mang nè...phải cái vòng này ko? - Đường Vy giơ cái vòng có hình con bọ cạp to bản lên trước mặt Thiên Anh- AAAA chắc thế - Thiên Anh mừng rỡ chộp lấy cái vòng - Ôi mẹ ơi con rảnh nợ rồi- Hehe, thôi chuẩn bị nhanh đi, tao xuống nhà trước đây - Ừ đợi tao tầm 10phút nữa rồi tao xuống......................Sân bay...6h30'- Đường Vy...Thiên EmTừ phía xa có giọng nam vọng đến. nếu đoán ko nhầm thì cái kiểu gọi Thiên Anh = Thiên Em chỉ có Nhất Nam- Anh Nam...chị Tuyết...anh Khánh Anh...sao mọi nguời cũng đến đây - Đuờng Vy hơi lấy làm lạ- J chứ? Em quên thằng Minh là anh trai của anh rồi à? - Nhất Nam tươi cười nhìn cái giọng điệu của anh thế này sao anh trông đáng yêu thế nhỉ...ngất mất- Hahaa, em chưa quên - Đường Vy cười lớn- Cái thằng này rúc mãi trong đấy làm j ko biết, máy bay đáp được lâu rồi mà...haizzz - Nhất Nam thở dài thì giật mình vì 1 cánh tay đấm vào vai mình- Này ông em, thằng nào rúc ? - A haaa, tào tháo đến nhanh vậy? - Nhất Nam pha trò làm cả đám cười - Đường Vy, lâu lắm ko gặp em, em khoẻ chứ? Ở bên đó ko lúc nào là anh ko nhớ em - Hải Minh thay đổi từ giọng hù doạ thành giọng ngọt sớt nói với Đường Vy- Em cũng nhớ anh nhiều lắm, lần này anh về anh đừng đi nữa nha - Đường Vy ôm Hải Minh, siết chặt anh vào vòng tay mình như sợ khi buông ra anh sẽ đi mất- Anh ko đi nữa đâu,.vì anh có vợ rồi mà - Hải Minh nhìn Đường Vy và cười, một nụ cười hạnh phúc, quên cả sự có mặt của 4 nhân vật cỡ khủng đang căng tròn mắt nhìn màn tình cảm của hai người giữa chốn đông người- Đã có vợ rồi - Nhất Nam bĩu môi, Tử Tuyết thì dùng tay che miệng cười vì cái mặt cực ngố của Nhất Nam, ngố mà đẹp trai kinh khủng- Chuyện tao với Vy đính hôn trong tuần này chắc bọn mày cũng biết rồi nhỉ? Mà dạo này Thiên Anh sống sao rồi - Hải Minh hỏi - Em vẫn bình thương - Thiên Anh- Gì chứ? - Nhất Nam, Tử Tuyết, Khánh Anh cùng đồng thanh. Riêng Nhất Nam là volume to nhất còn Thiên Anh cô đã biết lên ko lấy làm ngạc nhiên- Chưa biết à? Kém nhỉ? - Hải Minh chêu ngươi- Giờ đi ăn đi. Tao mới về đói quá rồi. - Hải Minh chuyển đề tài- Lét's - Nhất Nam- Gay - tử Tuyết cắt lời Nhất Nam, lẽ ra vế sau của từ Let's mà Nhất Nam nói là Go => let's go- Ax. Chịu hai ông bàRa đến chỗ để xe của sân bay. Ba con siêu mô tô đứng cạnh nhau làm tâm điểm chú ý của mọi dân mê xe- Sao hôm nay có hứng đi xe máy thế. Ô tô bảo dưỡng đâu hết rồi - Hải Minh hỏi- Để nhà rồi. Tụi này vừa đua xe xong mới đến đây - Nhất Nam- Thảm nào lại có ba cái, tưởng Nam với Tuyết phải đi cùng nhau chứ hahaa- Lại bắt đầu đi, thế giờ có đi ko? anh cầm lấy cái thìa khoá này đi, em đi cùng xe thằng NAM, còn anh chở Vy. Thiên Anh lên xe Khánh Anh chở nhé - Tử Tuyết Tử Tuyết quen gọi Hải Minh là anh rồi vì Hải Minh là anh của Nhất Nam mà, nhưng hai ông này toàn mày tao là chủ yếu Mải quan sát và nghe mấy người này nói chuyện với nhau mà Thiên Anh im lặng suốt từ nãy, nghe thấy lời của Tử Tuyết cô mới lên tiếng- Thôi anh chị cứ đi đi, em ko đi đâu, em có việc bận rồi - Thiên Anh cố nói lời từ chối, mặc dù cô cũng muốn đi nhưng cô ko muốn làm phiền Khánh Anh, nếu là ô tô hoặc đi bộ j đó ngoài đi xe máy là cô đồng ý ngay nhưng trớ trêu thay lần này họ lại có hứng đi xe máy- Việc bận j cũng để sau. hôm nay anh về nước mà ko đi ăn mừng với anh được sao? - Hải Minh vờ giận rồi lại nói tiếp - lên xe Khánh Anh chở đi, bạn trai chở bạn gái mà ko đi nữa hả?- Cái j? bạn trai...bạn gái...là - Thiên Anh đỏ mặt, mặc dù trong tim cô chưa hề mang hình ảnh của anh nhưng cô vẫn có quyền đỏ mặt vì những câu nói như thế này- hai người đứng cạnh nhau đẹp lắm nhưng mỗi tội là Thiên Anh nhà ta lùn quá - Hải Minh đưa ra lời nhận xét thì bị Thiên Anh lườm cháy da mặt- Em lùn á, ít ra cũng cao hơn Đường Vy của anh đó - thiên Anh nhấn mạnh hai từ của anh- Mày hơn tao được mấy phân - Đường Vy chu mỏ cãi- 1 phân cũng là hơn rồi - Thiên Anh cãi lại- Thôi đi, Thiên Anh lên Khánh Anh chở đi, đây là mệnh lệnh, Khánh Anh ko từ chối chứ? - Hải Minh đưa ra lời khách sáo- Ok thôi - Khánh Anh buôg thả và kéo tay Thiên Anh ra phía xe của anh, đây ko phải lần duy nhất Khánh Anh kéo tay Thiên Anh thế này và cũng ko phải lần duy nhất Thiên Anh suýt chảy nước mắt vì anh kéo tay mạnh hơn cả tra tấn phạm nhân vậy khổ thân con pé Hai đôi kia lên xe và phóng đi trước hết rồi chỉ còn lại đôi Khánh Anh và Thiên Anh vẫn chần chứ. Thằng thì mặt nhăn nhó thằng thì mặt lạnh tanh- Anh Khánh Anh em xin lỗi, em ko đi được ko ạ? Giờ em bắt taxi về. anh chạy xe theo họ đi - Thiên Anh sợ ko cả dám nhìn vào cái xe máy bên cạnh mình và anh- Em thích? - Khánh Anh lạnh lùng- Vâng. Em về - Thiên Anh hơi cúi đầu- Ok - Khánh Anh hơi đẩy cô ra và leo lên xe, anh phóng đi cho bụi cát mịt mù vây lấn thân thể và bộ quần áo của cô. Cô chỉ biết đưa tay lên che bụi, có phải anh quá vô tâm ko?Phuuùu..........aaaaaaaaaaaaaaaa...........Tiếng gió soẹt qua phút chốc, Thiên Anh bị 1 bàn tay rắn chắc nhấc bổng lên đặt lên phía ngồi sau xe, ngồi sau lưng người lái và ko ai khác đó chính là Khánh Anh. Chỉ trong phút giây Khánh Anh lướt nhanh xe máy qua người Thiên Anh mà đã nhấc được cô lên đặt ở phía sau Ôi khâm phục quá - AAAAAAAAA....anh Khánh Anh ơi em em sợ lắm...em xin anh cho em xuống xe được ko? Em đã nói với anh là em sợ xe máy rồi mà...anh làm ơn đi - Thiên Anh hét lên, suýt chút nữa nước mắt cô ròng ròng nhưng cô đã cố kím nèn lại. Khánh Anh như ko nghe thấy j, anh cho xe chạy với tốc độ sương mù để đuổi kịp hai chiếc xe kiaCái kí ức ấy lại trở về hành hạ tâm trí Thiên Anh. tai cô như ù đặc. người cô run lên ko ngừng. - Em sợ lắm..cho em xuống đi...em muốn xuống....xin anh đấy Xin anh đừng...mái bây bế ...làm ơn đi mà....- Thiên Anh hết lời cầu xin tha thiếtKhánh Anh đã làm j thì anh nhất định ko dừng lại. và anh cứ cho xe chạy mãiThiên Anh chỉ biết bám chặt vào anh. thậm chí cấu cả vào cơ thể của anh qua lớp áo sơ mi đen mỏng. Khánh Anh hơi quay đầu lại nhìn cô gái phía sau lưng mình, anh có cảm giác thật lạ mà ko thể nào lý giải được, nhưng anh vừa quay được 1 chút xuống thì Thiên Anh ôm chặt anh như gấu bông nhà cô đến nỗi ngạt thở. May anh là trường hợp đặc biệt ko thì chắc anh đang phải thở máy vì thiếu ôxi rồi ^^!Thiên Anh nhắm tịt mắt lại, cô thấy xung quanh toàn là 1 màu đen, và bây giờ cô chỉ ước đến nơi sớm ko thì cô chết mất...Khánh Anh thấy cô sợ đến mức tuyệt đối, anh lại quay người kéo người cô lên phía trước 1 cách an toàn để Thiên Anh ngồi trước anh, anh vẫn lái xe được nhưng tốc độ ko nhanh bằng vừa nãy, anh thả 1 tay ra và ôm lấy cô, chỉ 1 cánh tay của anh đã đủ ôm trọn cả thân hình nhỏ bé của cô, bất giác cô thấy yên tâm hơn. cô ko còn sợ như vừa rồi nữa nhưng cô vẫn nghĩ mình vẫn đang trong tình thế nguy hiểm nếu ko được xuống xe ngay lúc nàyĐiểm dừng chân của họ là ở quán bar nổi tiếng nhất nướcHai đôi kia đến được 1 lúc rồi thì Khánh Anh với Thiên Anh mới đến người kia vẫn đang chờ ở chỗ để xe của bar, điều làm họ phải ngạc nhiên đến cực đại là tư thế ngồi của Khánh Anh và Thiên Anh...làm j phải tình cảm vậy đâu Khánh Anh cho xe phanh ngay trước mặt của Nhất Nam và Tử Tuyết đang há hốc mồm nhìn hai người- Ơ hơ....hai người...- Tử Tuyết lấy tay chỉ vào Thiên Anh rồi đến Khánh Anh nhưng ko nói tiếp mà để cái mồm của Nhất Nam hoạt động thay- Tình cảm vậy, thảm nào đi sau...a haha đi mảnh nhá...kaka. Thế mà nói là bạn trai bạn gái còn cãi nha..Thiên Em Khánh Anh xuống xe và Thiên Anh cũng nhảy xuống. mắt cô vẫn chưa hết đỏ- Thiên Anh khóc hả? - Đường Vy và Hải Minh đồng thanh- Ko, ngồi phía trước gió to mắt cay quá...hihi - Thiên Anh gượng cười- Thôi vào trong đi - Tử Tuyết nói rồi nháy mắt Thiên Anh , hiểu được ý chị.,Thiên Anh ngượng ko biết rúc mặt đi đâu thế nhưng Khánh Anh vẫn dửng dưng như ko có chuyện j thế mới tàiThiên Anh thấy quán bar này còn to hơn quán bar mà bọn Khánh Anh hay đi vào ban đêm nữa nhưng sao đi đến đâu cũng có người cúi chào mấy người này lễ phép thế nhỉ? Làm Thiên Anh được ăn lâyVào trong. Tử Tuyết thì đi đôi với Nhất Nam, Đường Vy thì đi đôi với Hải Minh...riêng có Khánh Anh và Thiên Anh là 1 đôi bất đắc dĩ nhất phải đi cạnh nhau, trong người Thiên Anh thì đang có chiến tranh nội bộ còn trong người Khánh Anh thì đang luyện công để cho tảng băng trong người anh to lớn hơn- Anh Kevin...đây là bồ mới của anh sao? - Một tên cố ý nói vui và bắt chuyện với Khánh Anh nhà ta nhưng vì câu nói ấy hắn ta đã ko còn lành lặn- Câm mồm - Khánh Anh nhìn hắn ta với ánh mắt sát âm khí, anh đạp hắn ngã lăn quay rồi rút ra 1 con dao cỡ nhỏ nhưng sắc. Ai cũng biết hành động của anh sắp tới lên tất cả đều im lặng lắng nhìn. riêng có Thiên Anh đỡ lấy tay anh để ngăn anh lại. Thiên Anh ko nói j chỉ nhìn anh bằng ánh mắt long lanh cầu khẩn. hiểu được nên Khánh Anh đã ném thẳng con dao vào cái cột cạnh đó như 1 lời đe doạ...Khánh Anh rất nhạy cảm với từ bồ mà tên đó ko hề hay biết. Lần sau cho chừa cái tính nói bừa điKhổ thân Thiên Anh đi cùng mấy người này lần nào cũng đều bị đứng tim, cô phải mua thuốc trợ tim đề phòng thôiBiết Tử tuyết. Nhất Nam và Khánh Anh đều là giang hồ máu mặt thế nhưng Thiên Anh vẫn muốn bên cạnh họ. Mặc dù thứ cô căm thù và sợ hãi nhất là giang hồCome back home....Lại là anh Thiên Kỳ gọi, Thiên Anh ko dám nghe máy vì bên trong bar rất ồn. Anh Kỳ sẽ đoán được cô ở đâu ngay, cô đánh liều tắt đi và tắt luôn cả nguồn, về cô sẽ tìm cách nói với anh Vào phòng riêng đi - Hải Minh lên tiếng- Ok - ATN đồng thanh Khánh Anh - Tuyết - Nam t/giả gọi tắt là ATN nhé Đường Vy với Hải Minh cứ quấn quýt lấy nhau. Yêu xa đến khi gặp mặt nó lãng mạn thế này đâyTử Tuyết với Nhất Nam thì chí choé chọc ghẹo nhau suốt còn....Haizzz. Một ấm áp với 1 băng giá thì kết hợp thành j nhở???............................ Họ ăn uống thế nào thì thôi ko tả nữa...nha nha .........Ra về- Em xin phép về trước. em bắt taxi đây. bye bye mọi người - Thiên Anh đặt chân ra khỏi bar đã nói vội rồi chạy luôn sợ bị bắt lại. Mấy người kia nhìn nhau ko hiểu j chỉ có Khánh Anh là hiểu thôi. Ngay cả Đường Vy cũng ko biết chuyện Thiên Anh sợ đi xe máy.

cứ lạnh lùng đi rồi anh sẽ mất em